TRỞ VỀ NHÀ!
MINH NGỌC
Xuân Nhâm Thìn 2012
Bao năm lưu xứ khách,
Mê mải chốn phồn hoa,
Một đêm, lòng bỗng nhớ,
Hình bóng đất quê nhà.
Nơi ấy ta khôn lớn,
Nơi ấy ta sinh ra,
Nơi ấy ta bất chợt
Quên mất ta là ta.
Rồi dòng đời trôi mãi…
Vinh nhục giấc Nam Kha!
Buông đây rồi bắt đó,
Ngỡ tưởng bóng hình ta.
Hạnh phúc nào lớn quá!
Đôi tay nhỏ lắm mà!
Sao cứ mong giữ lấy,
Một ảo ảnh, không hoa!
Trong ta là tất cả,
Nên đừng để mất ta,
Khổ đau và hạnh phúc,
Tịnh độ với Sa bà.
Phật ở chẳng đâu xa,
Phật chính tại nơi ta.
Làm lành ta tức Phật,
Làm ác Phật xa ta.
Phật với ta là một,
Có khác nhau chỉ là:
Phật là người đã đến,
Ta vẫn mãi bôn ba…
Dù đêm dài chưa sáng,
Dù tít tận phương xa,
Nhưng lòng mình quyết bước,
Ắt sẽ trở về nhà!