Trang thơ Nguyễn Bá Hoàn
Vô đề
Ngọn gió nào nối duyên xưa
Té ra vô tận mình chưa trọn lời
Thôi thì thơ rượu ra khơi
Chèo nhau qua ải quên lời nhân gian.
Hoang sơ
Dấu chân ai để cởi trần
Nắng mưa tắm gội phù vân góp lời
Bước hoài ngàn dặm mù khơi
Còn in dấu lại nhẹ lời hoang sơ.
Bồng bềnh
Bềnh bồng một chiếc thuyền nan
Trôi từ muôn nẻo lỡ làng về đây
Cô miên một giấc tròn say
Trong xanh trời nước nào hay có mình
Tình nguyên sơ
Chiều không cưỡng được nên đêm
Đời không cưỡng được nên thêm tuổi già
Lòng không cưỡng được, hóa ra
Trời trăng mây nước bao la xuân tình
Người không cưỡng được phù sinh
Mang vào lòng đất cuộc tình nguyên sơ.
Lời vãng sanh
Đàn bò say bí tỉ
Heo chó mắt đỏ ngầu
Quả đất no tràn hông
Lòng bàn chân rướm máu
Lời buông ngàn tia máu
Rát mặt vẫn chưa chừa
Chừ xin làm giữa trưa
Chiều vãng sanh đâu đó
Đêm về nghe tiếng chó
Sáng dậy chộ tiếng gà
Sân trước nắng đơm hoa
Trời trong màu na ná …