TỈNH THỨC
HÒA PHƯƠNG
Có những đêm không ngủ
Nước mắt rơi âm thầm
Tôi khóc cho ai?
Khóc cho mình lắm nỗi đắng cay
Hay khóc cho kiếp người long đong gian khổ?
Như buổi bình minh sáng rỡ
Thoáng mắt nhìn chiều tối đã buông rơi
Một đời người cũng thế mà thôi
Vừa mới xuân xanh nay đã bạc màu
Ai sang giàu – Ai quyền cao tột đỉnh
Ai nghèo hèn cơm từng bữa: Cháo rau
Tất cả rồi sẽ đi chung một chuyến tàu
Hành lý mang theo chỉ đôi bàn tay trắng!
Có những đêm thức trắng
Nghĩ thương người và thương cả cho mình
Có nghĩa gì đâu một kiếp phù sinh
Sống – sống là để chờ chết đến!
Này tôi ơi hãy quay về tâm hướng
Quán chiếu thân mình soi sáng nẻo vô minh
Đừng để mây đen ngã chấp bao trùm
Sẽ đưa ta xa bờ giải thoát
Đau khổ – chia lìa – buồn vui – hạnh phúc
Cho khô hạn đời đời như muôn kiếp đã trôi qua
Sống trong tỉnh thức nhìn xa
Ta thảnh thơi trên con đường giải thoát