VÀ CŨNG CHÍNH CUỘC ĐỜI
NGUYỄN VĂN THỨC
Cuộc đời xô từ phía sau
Anh ngã sóng soài
Và cũng chính nó
Nâng anh gượng dậy
Bằng bàn tay của con người
Qua đường không hờ hững
Lòng tử tế xoa dịu cơn đau.
Buổi sáng tinh khiết
Tiếng chim hót se lạnh
Anh chống nạng tấp tễnh thăm giàn hoa
Cành phong lan trên phiến đá bừng sắc nắng
Lóng lánh sương mai
Chiếc nạng gỗ không vô tri
Nó nói với anh về một hạnh phúc bị lãng quên:
Được đi trên đôi chân của chính mình.