Khất sĩ
NGUYÊN THƯỜNG
Buông trần một cánh tay
Một vai mang bình bát
Đầu trần chân đạp đất
Chiếc Y hoại sắc vàng.
Khất sĩ bước thong dong
Đi đến với cuộc đời
Bằng từ bi, hỷ xả
Nhẹ len vào lòng người
Những bài kinh Phật dạy
Những lời Tổ khuyên răn
Uyển chuyển thành vần điệu
Mở tâm sáng bao người…
Vậy đó đời Khất sĩ
Cứ an nhiên bên đời
Miệt mài đường giáo hóa
Tan hòa trong nắng mưa.
Rồi một ngày kia hoa lại rơi
Xuân đi thu đến đông lại về
Gót Vô thường chạm đời Khất sĩ
Một áng mây buồn trên thinh không…
Tỏa sáng trong tôi một vầng trăng
Dịu hiền như tiếng mẹ ru hời
Tâm kinh người dạy còn vang vọng
Phảng phất muôn đời với Sắc – Không!