TUỆ QUÁN
Thu Đông rồi Xuân Hạ
Bốn mùa xoay vần đến lại đi
Nơi đâu có một mùa Xuân bất tận?
Hạ oi nồng gay gắt
Đông buốt giá tê lòng
Thu buồn cây trụi lá
Chờ mong mùa Xuân về.
Bao kiếp luân hồi, lữ khách tha phương.
Đại mộng đêm trường, mùa Xuân không còn nữa!
Canh Ba, sao Mai vằng vặc
Nơi cội Bồ đề
Sa Môn choáng ngợp
Khoảnh khắc Mùa Xuân.
Đồng tử Thiện Tài không tìm ra cây thuốc
Bồ tát mỉm cười: Cây nào chẳng là thuốc đưa ra?
Nắng Xuân chiếu khắp Ta Bà
Khắp nơi cõi nước chẳng ngoài sắc Xuân.
Ai ơi tỉnh mộng kê vàng
Chúa Xuân lặng lẽ chờ anh đó kìa!
Dù bao lâu, dẫu thế nào
Anh phải được
Chạm mặt
Một lần
Khoảnh khắc Mùa Xuân ấy!…