VU LAN NHỚ MẸ
VŨ KHẮC TĨNH

Con lại viết những vần thơ về mẹ
Mẹ bao dung, nhân hậu, thật thà
Tình của mẹ hơn núi cao biển cả
Suốt cuộc đời lòng trung nghĩa bao la.
Mẹ dìu dắt những lúc con còn tập tểnh
Khi vào đời con vấp ngã mẹ nâng
Những lúc buồn mẹ thường an ủi
Mẹ là nắng xuân ấm áp vô ngần.
Như đàn chim trời con bay lượn
Những đêm chơi khuya lơ khuya lắc
Mẹ thức chờ lòng cứ nao nao
Lời mẹ khuyên nhỏ nhẹ ngọt ngào.
Có lúc mẹ ngồi một mình rướm lệ
Lo lắng sợ rủi ro từng tí
Những bảy đứa con lần lượt tung bay
Mẹ chờ mong từng đứa một mỗi ngày.
Theo thời gian vết nhăn hằn trên trán
Tóc bạc, chân bước chậm ngập ngừng
Ngó về quê mịt mùng dâu bể
Ngửa mặt nhìn trời nước mắt rưng rưng.
Cảm ơn mẹ. Mẹ mãi là từ mẫu
Đức hy sinh, nhẫn nhục, cõi đời
Nghĩa mẹ soi từng đường đi nước bước
Tĩnh tâm dành cho hiền mẫu mẹ ơi!
Tháng Bảy, Vu Lan mùa báo hiếu
Nhớ mẹ con lại viết những vần thơ
Vĩnh biệt mẹ. Xin ngàn đời vĩnh biệt
Nén nhang này, con phủ phục trước bàn thờ.![]()
