TRANG THƠ NGUYÊN ÂM
Bình tâm
Sáng ra tràn ngập niềm vui
Chiều về phải chuyện ngậm ngùi xót xa
Vui buồn trong cõi người ta
Bình tâm đón nhận như là tự nhiên.
Làm người
Từ hạt bụi đến thịt da
Trầm luân bao kiếp mới ra con người
Chào đời mình khóc người cười
Sống sao khi chết khóc cười đổi ngôi.
Tiễn em
Biết bao người đi trước
Em bây giờ bước theo
Không phân biệt giàu nghèo
Mọi người ai cũng thế
Đời vô thường dâu bể
Người ngọn nến mong manh
Buồn xin đừng rơi lệ
Hãy thanh thản đi về.
Vô thường
Đang hạnh phúc sợ đến ngày sẽ mất
Đang vững bền sợ đến lúc chông chênh
Sau khoái lạc, biết đâu là đau khổ?
Đời vô thường sao cứ sợ mong manh?