MƠ VỀ MIỀN DÂN DÃ
ĐẶNG TRUNG THÀNH
Một đêm vùi giấc ngủ sâu
Mơ miền dân dã đã lâu chưa về
Ở nơi có những triền đê
Bung hương hoa dại cạnh kề chợ sông
Tiếng rao nghe thật não lòng
Bồi hồi nhớ thuở long nhong mua quà
Ơ kìa thấp thoáng mái nhà
Có người chống gậy – hóa ra ngoại mình
Đón tôi giữa cảnh yên bình
Nụ cười móm mém, dáng hình mỏng manh
Vẫn là đôi mắt tinh anh
Mái đầu trắng cả mây lành phất phơ
Tôi như sống lại tuổi thơ
Ngả vào lòng ngoại đợi chờ tiếng ru
Này cơn gió thổi vi vu
Này cơn mộng đẹp chu du phương nào…
Giật mình tỉnh mộng chiêm bao
Ừ thì cũng chỉ ước ao thôi mà
Ngoại giờ ở tận trời xa
Thương hàng cau rụng trắng hoa úa tàn
Dây trầu rơi chiếc lá vàng
Cánh chim thôi hót, đình làng thiếu hơi
Nhớ người nói chẳng nên lời
Để đêm tôi lại rối bời giấc mơ!