LỜI NGƯỜI XƯA
ĐỒNG BỔN sưu tầm
Xuân hết đến hè, năm tháng qua,
Rất nhanh, người trẻ hóa thành già,
Sầu muộn luôn theo cùng tuổi tác,
Sang giàu rút cục chỉ phù hoa,
Bể “khổ” là đời, thường vẫn vậy,
Sông “yêu” mang lại lắm phiền hà,
Cứ mãi buông mình theo dục vọng,
Có ngày tai họa đến tìm ta.
TUỆ TRUNG THƯỢNG SĨ
Sáng dậy, mặt trời mọc phía Đông,
Lát sau đã thấy đứng trên không,
Mà người như thể đang mê ngủ,
Chẳng hay vạn vật vẫn xoay vòng,
Hoa nở rồi tàn, hoa lại nở,
Sự đời suy thịnh, có mà không,
Sao chẳng tĩnh tâm ngồi suy nghĩ,
Tự mình gây khổ, cứ long đong?
TRẦN NHÂN TÔNG