ĐI TRÊN SỢI NẮNG
TUỆ NHA
Chiều buông chậm gió về trong chùa vắng
Tiểu chạy theo nhặt những chiếc lá rơi
Bàn tay nhỏ đón luôn từng sợi nắng
Nghe thinh không tịch tịnh giữa đất trời
Đôi chân trần giẫm trên nền đất mẹ
Tự nghìn xưa vô thỉ đến vô chung
Chiếc lá non biếc xanh màu nhân thế
Bụi thời gian che khuất lối đi về
Sao bỗng như đang hoà tan trong gió
Đâu không gian và đâu cả thời gian
Tiểu thấy mình nằm gối đầu trên mõ
Ngọn gió xưa lay nhẹ cánh lan vàng.