Tôi ở trong nhà của Như Lai
Tụng kinh niệm Phật đếm từng ngày
Trả nợ đàn na dăm ba bữa
Còn lại làm thơ tính ngón tay...
Ở trong nhà cửa kẻ thế gian
Cơm ăn áo mặc chạy lăng xăng…
Tôi nhớ kinh Diệu Pháp Liên Hoa
Tụng đến khi tâm sáng bừng ra
Cũng câu chữ ấy thay nhận thức
Mỗi lần lại khác nghĩa hằng sa.
Tôi nhớ trong kinh Bát Niết Bàn
Triết lý sâu xa nghĩa mênh mang…
Tôi nghĩ rằng đất bằng luôn chuyển động
Bởi thế nhân lắm mộng tưởng phù hoa
Do tham sân si, ái nghiệp khởi ra
Rồi tương tục Ta bà không lối thoát.
Tôi nghĩ suy tâm Bồ đề khởi phát
Chút thiện…
Tôi đi mãi giữa giòng đời sinh tử
Mong tìm ra bến đỗ bản tánh xưa
Đi tìm xem cổ xe lớn đại thừa
Mà lỡ chuyến bao đời chưa bắt gặp.
Tôi đi tiếp theo ngọn đèn đã thắp
Ai đồng…
Tôi ngồi bên suối nghĩ bâng quơ
Có chi thương tiếc lẫn tôn thờ
Thương mình để khỏi mong ai nhớ
Tôn thờ Phật tánh với nàng thơ...
Ngồi dưới gốc cây bóng Lăng già
Nhớ lại cung đường đã trải qua…