CHÂN DUNG MẸ
LÂM BĂNG PHƯƠNG
Sáng chiều quằn gánh chợ xa
Mẹ luôn vất vả bôn ba tháng ngày
Mẹ không lược vắt trâm cài
Không son phấn chẳng trang đài tiểu thư.
Bên người chỉ có lời ru
Bài ca dao ấy thấm nhừ trong tôi
Dạy tôi cách sống ở đời
Dạy tôi nhân ái mọi người xung quanh.
Thời gian phai nét xuân xanh
Thân cò lặn lội gian nan không màng
Băng đồng lội suối chẳng than
Miễn tôi no ấm bình an giữa đời.
Mẹ lo mòn mỏi cả hơi
Gánh đau, gánh khổ cả đời vẫn chưa
Gánh bao những thiếu, đủ, vừa
Gánh bao nhiêu nỗi nắng mưa đất trời.
Tôi giờ sống cảnh cút côi
Ngày nhàu chiều úa đêm soi trăng buồn
Mẹ tôi tịnh giấc tay buông
Thân tro bụi gởi về nguồn thiên thu.