NỮ THẦN RẮN
TUỆ QUÁN
Anh em nhà trưởng giả
Ngày nọ chợt nhận ra
Cuộc sống vốn vô thường
Thế gian là cõi tạm
Bàn giao lại việc nhà
Xuất gia đời ẩn sĩ.
Tìm khu rừng thanh vắng
Bên dòng sông hiền hòa
Người anh phía đầu nguồn
Người em về phía hạ.
Sống cuộc đời ẩn sĩ
Làm bạn với núi rừng
Trăng thanh cùng gió mát
Ăn uống thật đạm bạc
Dành thời gian kinh hành
Cùng tọa thiền tĩnh lự.
Hẹn mỗi độ trăng tròn
Huynh đệ lại gặp nhau
Cùng hỏi thăm sức khỏe
Và sẻ chia kinh nghiệm
Tu học thời gian qua.
Thời gian trôi thấm thoát
Lại đến dịp trăng tròn
Sư huynh về hạ lưu
Thăm em và sách tấn.
Thấy sư đệ mỏi mệt
Thần sắc xuống rất nhiều
“Hỏi vì sao như vậy?
Việc công phu thế nào?”
Sư đệ không giấu giếm
Kể lại mọi sự tình:
“Khoảng thời gian gần đây
Mỗi lần đệ tọa thiền
Là có một Thần Nữ
Từ bên kia sông sang
Tìm cách ngồi bắt chuyện”
Đệ dạy nàng tọa thiền
Cũng ngồi cho có lệ
Ban đầu còn e thẹn
Sau ý tứ chẳng còn
“Đệ quyết vào công phu
Mắt nhắm, tâm thiền định
Thần Nữ vẫn không về
Ngồi tựa kề ve vuốt
Tâm trí đệ bất an
Công phu không tinh tấn”
“Sư huynh có cách nào
Xin hãy mau giúp đệ
Thần Nữ đừng quấy nhiễu
Đệ tiếp tục đường tu”
Sư huynh liền nhận định:
“Đó là Nữ Thần Rắn
Nhà nơi đảo giữa sông
Sư đệ không cần đuổi
Chỉ làm như thế này:…
Tự khắc nàng rời đi”
Rồi huynh đệ chia tay
Không quên lời nhắc nhở
Đệ ở lại hạ nguồn
Huynh về đầu con nước
Hôm sau trời mát mẻ
Sư đệ như mọi khi
Kinh hành bên dòng nước
Rồi chuẩn bị tọa thiền
Ghềnh đá bên bờ sông
Thần Nữ lại xuất hiện
Nhoẻn miệng cười rất xinh
Đến bên chàng ẩn sĩ
Kề vai rất si tình
Lúc này chàng mới nói:
“Khoảng thời gian gần đây
Ta thấy người mệt lắm
Chắc bệnh cũ tái phát
Đau nhức khắp châu thân”
“Thầy thuốc bảo ta rằng
Bệnh ta khó hồi phục
Chỉ khi nào có được
Viên ngọc của Rắn Thần
Bệnh mới mong hồi phục”
“Ngày đầu mới gặp nhau
Nàng khoe với ta rằng
Nàng có viên ngọc đó
Có thể cho ta mượn
Một thời gian được chăng?
Thần Rắn chối khéo rằng
“Nay ta để ở nhà
Đợi hôm khác ta đến
Sẽ đem ngọc cho chàng”
Phải đến mấy hôm sau
Thần Nữ mới xuất hiện
Qua một lúc hàn huyên
Chàng nhắc chuyện mượn ngọc
Thần Nữ bị hỏi vậy
Sắc mặt cùng lời nói
Đã không còn tự nhiên
Khất liền qua hôm khác
Mãi hơn một tuần trăng
Thần Nữ mới xuất hiện
Chưa kịp bước lên bờ
Chàng đã ra mép nước
Chàng tỏ vẻ vui mừng:
“Cám ơn nàng vất vả
Nay chắc hẳn không quên
Đem cho ta ngọc quý!”
Gương mặt nàng biến sắc
Chẳng kịp nói một lời
Phất áo xanh, ngoảnh mặt
Biến mất giữa dòng sông…
Chàng mỉm cười quay lại
Kinh hành dọc bờ sông
Rồi đến bên tảng đá
Tọa thiền lòng an nhiên
Thế là từ hôm đó
Nữ Thần biến mất tăm
Việc mượn ngọc làm nàng
Một đi không trở lại!
***
Sư huynh quả xuất sắc!
Kinh nghiệm chuyện thế gian
Tình cảm đến thế nào
Khi đụng đến quyền lợi
Quay trăm tám mươi độ!
Tháng 12/2024